Dòng chữ giản dị này được gõ ra sau khi bạn Hải vừa từ văn phòng Nhóm trở về nhà, trong một chiều ngược gió, với những tán xà cừ và những ổ gà quen thuộc. Cơn gió ngược chiều và đoạn đường mấp mô ấy nhắc nhớ cho bạn Hải và nhiều bạn khác về con đường mình đã đi và vẫn đang đi… Chắc nhà mình sẽ bảo bạn Hải chưa đủ tuổi để được hoài niệm nhiều như thế, nhưng hình như không chỉ là hoài niệm….
Dòng chữ giản dị này, cả nhà có biết xuất hiện lần đầu trong hộp thư của nhà mình khi nào không ? Đó là một ngày tháng ba đầy nắng khi chúng ta đón ba người thủy thủ mới bước lên con thuyền đang giong buồm vượt sóng ra khơi. Từ bấy đến nay Cánh Buồm đã có thêm rất nhiều bạn cùng bước lên và sát cánh bên nhau. Và cũng từ bấy đến nay, mấy chữ “cả nhà thân yêu” đã thành tiêu đề quen thuộc, cho cả những bức thư mời họp hay nhắc nhở, trao đổi, bàn luận công việc của chúng mình.
Không biết các bạn thế nào, riêng bạn Hải đã hơn 800 lần gửi mail đến mọi người và nhận được hơn 1400 mail nhà mình gửi đến, tất nhiên là chưa tính những reply lia lịa để phản hồi, phản biện và phản pháo… Cũng như mọi người, sau một ngày mệt nhoài vì mưu sinh, tối về bạn Hải mới lọ mọ ngồi vào máy tính, để làm việc và để cảm nhận tất cả sức nóng của những dòng bản thảo, lòng nhiệt tình và trách nhiệm với công việc mà Nhóm mình nhận lãnh, để cười rung bàn vì những câu chuyện không đầu, không cuối mà cũng không phải cùng một lúc mọi người đều hiểu… Và cũng có khi để cảm nhận cả một vời vợi nỗi buồn…
Bạn Hải cũng không biết một năm trôi qua như thế là ngắn hay là dài, là nhanh hay là chậm nữa cả nhà ạ. Thời gian trôi như thế có là chậm không khi một năm qua chúng ta đã làm được rất nhiều việc để có được một Nhóm Cánh Buồm như ngày hôm nay ? Nhưng thời gian trôi như thế có là chậm không khi còn nhiều dự tính, nhiều lời hứa, nhiều kế hoạch vẫn chưa thực hiện được ? Chỉ biết rằng những ngày đã qua của chúng ta đã thơm mùi sách mới, đã tràn ngập tiếng cười vui của các em lớp một, đã học hỏi và được huấn luyện thêm rất nhiều, và đã luôn luôn ấm áp tình bạn, tình thầy trò… Và như thế, bạn Hải biết mình đã có những ngày vui!
Đến hôm nay đã được coi là năm hết tết đến, mọi người đều nghỉ ngơi. Riêng nhà mình, bạn Hải biết, giờ này mỗi thành viên vẫn đang trăn trở với công việc của Nhóm, nhất là một người ít tóc, đến mức nếu được phá luật đi một tí thì bạn Hải sẽ đọc câu thơ của Nguyễn Trãi thành ra “Tuổi cao, tóc (ít có để mà) bạc, cái râu (không có để mà) bạc – Nhà ngặt đèn xanh con mắt xanh”.
Năm mới đến, bạn Hải chia sẻ với cả Nhóm mình lời chúc của thầy Toàn khi bạn Hải từ bỏ con đường cũ và đến gặp thầy : lời chúc “chân cứng đá mềm” ! Chỉ chúc vậy thôi, vì bạn Hải biết, với nhà mình giờ không có sự phân chia thời gian mới cũ, mà chỉ có những cách làm cũ, những cái đầu cũ với những cách làm mới, những cái đầu mới mà thôi.
Ngày mai bạn Hải lại vẫn tiếp tục đi trên con đường ngược gió, mấp mô để đến với cả nhà mình, nơi Cánh Buồm đang miệt mài, căng sức cho một năm hứa hẹn nhiều thành quả lớn !
Nguyễn Thị Thanh Hải